Đại Bản Tâm

Trời có Tâm, đất có Tâm, sông biển núi non, cây cối sanh linh có Tâm, con người có Tâm, hạt bụi cũng có Tâm…

Cái vô tận là Tâm, cái vô tận chia ra thì cũng bằng cái vô tận, con người là vô tận, sống là vô tận, chết là vô tận.

Mỗi sinh linh đều có một Đại bản tâm, con người có một Đại bản tâm, sống chết đều là Đại bản tâm. Tâm là vô tận, là thường còn… Đó gọi là Tâm của vũ trụ thường còn.

Con người không tự thấy Đại bản tâm vốn tự đầy đủ trong mình cho nên tự lăn trôi trong cái hữu hạn. Hoàn cảnh là hữu hạn, tóc tai là hữu hạn, nói năng là hữu hạn, yêu ghét là hữu hạn, ăn uống là hữu hạn, ngủ là hữu hạn, danh vọng tiền tài là hữu hạn, chiếm giữ là hữu hạn, từ đó sống và chết là hữu hạn. Đây là cái hữu hạn trong vô hạn, và vô hạn trong chính nó bởi vì sự tương tục trong Vũ trụ vô hạn thì không có điểm dừng, từ vô thủy đã vậy. Con người chỉ thấy cái hữu hạn trong sự giam hãm chính cái Vô hạn thường còn trong Thân tâm cho nên sống và chết là đau khổ, đau khổ cũng là Vô hạn. Đau khổ cũng chẳng ngoài Đại bản tâm!

Sống trong hữu hạn của tương đối là tồn sinh, sống với hữu hạn của tự tính Vô hạn tuyệt đối là toàn sinh. Tồn sinh là đau khổ. Toàn sinh là sống trong Vô hạn, toàn sinh là chân thật, là chân hạnh phúc. Toàn sinh thì không phải là giải thoát vì không có sự giải thoát vô hạn khỏi cái vô hạn. Toàn sinh là Giác ngộ khỏi giới hạn của hữu hạn, hữu hạn tan rã như mây tan rã khi gió cuốn, khi đó mặt trời tinh tú của vũ trụ chiếu soi vào mặt trời tinh tú con người. Đại bản tâm gặp Đại bản Tâm!

__________________
... Sàng lưới Dần vào tế trong thô
Chỉ cái tế trong thô cũng không. 
Tức là viên minh chân thật đế.
... (Tôn Giả Bôi Độ)